Truyện Ngắn Công Giáo: Đêm Paris

Thu,21/12/2023
Lượt xem: 759

Truyện Ngắn Công Giáo: Đêm Paris

 

Ngồi trên khoang máy bay của hãng hàng không VietJet ghế số 13 hạng bình dân khởi hành từ Paris về Hà Nội lúc 10 giờ 17 phút sáng giờ Hà Nội, Minh cảm thấy thanh thản vô cùng. Một cảm giác bình yên đến lạ bao quanh anh. Mới cách đây vài ngày trước, tâm trí anh còn ngổn ngang với những suy tư thao thức để chuẩn bị cho cuộc tranh luận diễn ra giữa anh và đối thủ về đề tài thần học gây xôn xao tranh luận trong cộng đồng Kitô giáo những năm gần đây vừa mới diễn ra tối qua. Sau màn tranh luận nảy lửa đầy kịch tính đêm qua, sáng nay anh cảm thấy khoan khoái, nhiều ý tưởng lạ vụt đến trong tâm trí, anh khẽ mỉm cười, lắc nhẹ đầu, đưa tay vân vê chỉnh lại cổ áo và nhìn quanh những hành khách trên khoang cạnh anh…

Anh nhớ như in cái buổi chiều Paris ngày hôm qua nơi anh có cuộc hẹn Café với cô bạn đồng hương tên Hương Giang tại quán Café vỉa hè số 17 Đại lộ Opéra lúc 4 giờ chiều. Không biết chủ quán có phải người Việt Nam hay người Pháp gốc Việt hay không mà cửa hiệu quán Café có cái tên nghe rất lạ - “Mimosa Đà Lạt”.

Anh sống bên trời tây một thời gian cũng khá lâu đủ để phong cách tây chiếm lĩnh, định hình con người anh. Hẹn Hương Giang lúc 4 giờ chiều nhưng anh đã ngồi đợi trước hơn cả chục phút. Quán Café anh ngồi hẹn có kiến trúc anh khá quen quen giống như hồi anh còn ở Việt Nam hay ngồi tụ tập với mấy ông bạn thân mỗi khi có dịp hàn huyên chuyện trò, tâm sự hay tán dóc. Giữa Paris hoa lệ, thật ngạc nhiên lại xuất hiện một quán Café mang phong cách bình dân kiểu Việt Nam. Ghế ngồi thuộc kiểu tựa lưng dài bằng sắt sơn màu đen, bao quanh ghế được căng bởi những dây nhựa màu sắc đan xen: xanh - vàng - trắng - đỏ, ngồi khá êm ái dễ chịu.

Trong lúc chờ đợi anh nhìn quanh con phố, hàng cây và xe cộ bên đường. Paris đang vào mùa thu, khung cảnh đẹp, lãng mạn như người bản địa vậy. Con phố nơi anh ngồi hai bên đường ngập tràn sắc phong vàng rực, lá trút trên vỉa hè theo gió cuốn rơi cả xuống lòng đường. Ngồi đợi ở góc quanh, anh nghe văng vẳng giai điệu quen quen của nhạc sĩ Phạm Duy được bật lên trong quán Café âm thanh nghe vừa đủ:

“Mùa thu Paris

Trời buốt ra đi

Hẹn em phố nhỏ

Công viên lá đổ…”

4 giờ chiều, Hương Giang vẫn chưa đến, anh trầm ngâm suy tư một lúc…

4 giờ 8 phút chiều… Một chiếc xe Roll Roy màu trắng từ từ tiến vào lề đường chỗ khách đậu để uống Café của quán.

Hai cô gái bước ra từ chiếc xe sang trọng sau khi đã tấp lề đường tiến về phía Minh, một tây một Việt. Từ xa đã thấy Hương Giang vẫy tay chào mình, dẫn theo cả một cô bạn tây. Hương Giang mặc chiếc áo màu vàng nhạt thêu hình Hồ Gươm biểu tượng Việt Nam ở phía trước, hoạ tiết bao quanh có hình hoa sen nhìn rất bắt mắt, rất ấn tượng. Cô gái tây thì mặc chiếc váy ren thời trang màu đen dài quá đầu gối một chút làm nổi bật làn da trắng hồng tôn lên vẻ đẹp kiều diễm.

-       Anh Minh! Anh.. anh đợi lâu chưa? Sory vì bắt anh phải đợi lâu, kẹt xe chút anh ạ… - Hương Giang tươi cười

-       “Bon Jour” … Cô gái tây giọng nhỏ nhẹ, mỉm cười vẫy tay chào Minh

-       “Oh, beautiful girls so sympathetic! Welcom! Welcom”… - Minh mỉm cười chào hai cô gái và đứng lên mời hai cô gái tiến về hai chiếc ghế đối diện của bàn đã đặt sẵn.

-       Giới thiệu với anh: Đây là Linda, bạn em! Giới thiệu với Linda, đây là anh Minh, Ngô Đắc Minh, đồng hương với Giang… - Giang vừa nói vừa đưa tay lần lượt trỏ về phía hai người bạn giới thiệu làm quen. Sau đó cả ba người cùng ngồi xuống ghế sau khi đã bắt tay chào hỏi.

 Ba người bạn cầm tờ thực đơn viết bằng hai ngôn ngữ Pháp – Việt sau khi chuyền tay nhau gọi người phục vụ bàn đến kêu đồ uống.

-       Cho tôi một ly sinh tố dâu tây…  - Hương  Giang kêu đồ sau đó quay sang hỏi Linda uống gì. Linda nói nhỏ một ly Coctail Sô đa kem còn Minh nói; “Cho tôi một ly Bạc Xỉu vì nhớ Việt Nam quá…”

-       Anh tưởng mình anh nhớ Việt Nam chắc, em cũng nhớ lắm chứ, đang dở dang công việc chưa về được… Sao? Ở Việt Nam có gì mới không anh?.. Giang ôn tồn hỏi

-       Việt Nam hả… “Trời vào thu, Việt Nam buồn lắm em ơi… Mây tím giăng giăng bên trời… Mà tình yêu chưa lên ngôi…” – Minh cười nhếch mép nhẹ

-       Lại thơ với nhạc rồi, cụ thể chút xem nào…

-       Ừ thì mới cũng có… Chẳng hạn có mấy ngôi nhà cũ đập đi xây mới… đấy.. mới đấy.. Nói vui vậy! Việt Nam mình ngày nay khá nhiều rồi, thay đổi từng ngày nhất là ở những đô thị lớn như Sài Gòn, Hà Nội… ở quê cũng thay đổi nhiều tuy có chậm hơn các thành phố lớn. Tuy nhiên tương lai Việt Nam xem ra lạc quan lắm em… Em cứ về sẽ thấy Việt Nam khác nhiều rồi, nhà cao tầng cao ốc mọc lên cũng nhiều khang trang lắm…

Cô gái tây Linda ra dấu xin lỗi hai người bạn vì có Phone liền lịch sự xin phép cầm Phone tiến ra lề đường nói giọng Pháp với người quen… Sau đó vài phút cô tiến lại về phía Giang và Minh nói nhỏ:

-       “I am sory! I have a phone, I am busy now, must go out afew…” “Sory, very sory…”

-       “Ok, no problem! just continue your work…”, “See you again, Okay!” – Minh đáp lời phong thái lịch sự.

-       “Okay, Honey! See you soon” – Giang hôn chào tạm biệt Linda sau đó ngồi xuống ghế tiếp tục cuộc trò chuyện…

-       Linda nó thần tượng anh lắm đó anh Minh, nhất là nhân cuộc tỉ thí, tranh tài giữa anh và đối thủ đêm nay. Nó bảo em sáng nay nhất định phải đưa em nó đến coi con người bằng xương bằng thịt là anh đấy anh Minh.

Minh khẽ nhếch miệng cười nhìn xa xăm suy tưởng, thi thoảng đưa ly Café lên môi nếm nhẹ cho đỡ nhạt miệng rồi chìm vào thinh lặng như đang ngồi ngất trí. Giang như hiểu ý liền cầm phone lên gõ vào youtube nghe bản nhạc yêu thích của ban nhạc Abba “The Winner takes it all”. Giang bật volume nhỏ vừa đủ một mình cô nghe để yên cho anh chàng đồng hương tĩnh lặng suy tư sẽ làm mưa làm gió đêm nay trước cử toạ Đại học Sóc-bon.

Nói về Minh – anh tên đầy đủ là Joseph Ngô Đắc Minh sinh ngày mồng 6 tháng 6 năm 1976. Anh hiện là ngôi sao thần học đang lên của giáo hội Công Giáo Rôma có nhiều triển vọng và tương lai đầy hứa hẹn. Cậu bé Minh hồi còn nhỏ đã nổi tiếng và được mọi người đặt cho một tước hiệu khá mỹ miều, chẳng hạn, “Thần đồng Thánh Kinh”, “Thiên tài”, hay “Bạn của Tôma Aquinô”… Đúng như tên gọi, anh chàng Ngô Đắc Minh thông minh từ nhỏ, thành tích học tập luôn đạt danh hiệu xuất sắc từ lớp 1 đến lớp 12 và luôn đứng đầu toàn trường khi còn ngồi trên ghế cấp 1, cấp 2 hay cấp 3.

Nhờ có thành tích học tập thuộc loại bản “View” đẹp, anh được nhiều trường đại học săn đón gửi giấy mời học tập với học bổng toàn phần trong đó có “Đại học Sóc-bon” và “Học viện Giáo hoàng” vào cuối năm cấp ba. Cuối cùng anh chọn “Học viện Giáo hoàng” phân khoa “Thần học Thánh Mẫu” vì lòng yêu mến, sùng kính Đức Trinh Nữ Maria. Anh yêu mến Đức Trinh Nữ đến nỗi hầu như những thánh địa nổi tiếng Đức Mẹ hiện ra đều có dấu chân hành hương của anh, chẳng hạn, “Đức Mẹ Lavang”, “Đức Mẹ Lộ Đức”, “Đức Mẹ Fatima”,…

Minh lấy bằng Tiến sĩ thần học loại ưu từ rất sớm, khoảng hơn 20 tuổi. Trước 30 tuổi, anh đã là Giáo sư Thỉnh giảng triết học tại “Học viện Giáo hoàng”. Anh nổi tiếng với tước hiệu mà mọi người đặt cho mình là “Độc cô cầu bại” vì chưa từng thua ai về luận lý trong tất cả các cuộc tranh luận. Mấy năm học thần học trong Học viện anh luôn đạt giải nhất tại các cuộc thi hùng biện. Anh được chính Đức giáo hoàng trao bằng khen và kỷ niệm chương về những công trình nghiên cứu thần học xuất sắc và tái khám phá nhiều chân lý quan trọng đóng góp cho Giáo hội.

Vì là ngôi sao thần học sáng giá của Giáo hội nên anh được chính Đức Hồng Y Bộ trưởng Bộ Giáo Lý Đức Tin đề cử để tranh tài phân ngôi thứ với đối thủ về những chủ đề tín lý và đức tin của Giáo hội Công giáo Rôma, để biện hộ cho những chân lý đang gặp thách đố trong một xã hội tục hoá. Các Hồng Y, Giám mục tin rằng với một người trí thức và sùng kính như anh sẽ đủ khả năng biện hộ, bảo vệ những chân lý, niềm tin của Giáo hội Mẹ Rôma.

Còn nói về Hương Giang – cô tên đầy đủ là Tôn Nữ Hương Giang. Cô thuộc thế hệ đàn em của Ngô Đắc Minh. Giang kém Minh cỡ vài ba tuổi, cùng học chung trường cấp ba của anh khi còn ở Việt Nam. Sau khi học xong lớp 12, Cô đăng ký học khoa Đông phương học tại Đại học Sư Phạm Hà Nội vì yêu mến và muốn tìm hiểu về văn hoá Á Đông. Sau khi tốt nghiệp Đại học tại Việt Nam, cô nhận học bổng nghiên cứu sinh cao học văn chương bên Pháp song song với ngành tâm lý học. Cô mới đậu bằng Tiến sĩ văn chương và Tiến sĩ tâm lý học mới cách đây khoảng hơn một năm. Cô quen biết Minh cũng vì nhân duyên học cùng trường trước đây còn ở Việt Nam và sau là qua mấy lần gặp gỡ anh khi Minh được cử toạ Đại học Sóc-bon mời nói chuyện với các sinh viên trong trường về những chủ đề thời thượng được nhiều bạn trẻ quan tâm. Sau mỗi buổi thuyết trình, Giang luôn chủ động tiến đến anh bắt chuyện hỏi han những tin tức của Giáo hội, xã hội Việt Nam… Do mưa ngầm thấm lâu nên vì vậy họ đã trở nên đôi bạn thân lúc nào không hay… Không biết tình cảm họ dành cho nhau là như thế nào nhưng trong mắt Giang, Minh luôn là anh trai, còn với Minh cô như là em gái. Biệt danh mà Minh dành cho Giang giống với tựa đề bài hát “Cô Bắc Kỳ nho nhỏ”… Mỗi lần gặp cô là Minh thường ca tặng cô những câu như:


 “Này cô em Bắc Kỳ nho nhỏ

Này cô em tóc Demi Gaxon

Chiều hôm nay xuống đường đón gió

Cô có tình cờ nhìn thấy anh không”

Ngô Đắc Minh dường như sực mình tỉnh dậy sau cơn ngất trí thấy Hương Giang tay cầm điện thoại vừa nghêu ngao vừa cười khi nghe những bản nhạc quốc tế trên chiếc Smart phone xinh xinh. Cô cũng như giật mình vì đây là cuộc hẹn chuyện trò bên ly café  thế mà hai người dường như chìm đắm trong những khoảng trời riêng tuy trong chốc lát... Nhìn ly café cạn dần của Minh, cô ôn tồn hỏi:

-       Anh có dùng thêm gì không anh.. anh Minh?

     -   Không em, vậy là đủ!...

Minh nhẹ nhàng nói tiếp:

-       Sory em! Đáng lẽ hôm nay ngồi đây anh phải hỏi thăm chuyện trò với em nhiều hơn nhưng anh không biết phải nói gì lúc này…

-       Không anh, tối nay anh tranh tài rồi, anh bận với mớ lý lẽ tranh luận đâu còn thì giờ để tám chuyện thường đâu anh… Không sao anh! Anh cố lên, tối nay anh sẽ là “The Winner”, Okay nha anh!

-       Thank em nhiều! Minh mỉm cười nhẹ…

Giang đưa tay lên nhìn đồng hồ thấy cũng được một lúc khẽ hỏi Minh:

-       Anh Minh giờ có bận gì không? Có cần chuẩn bị gì không? Tối nay lúc 8h15’ tối, cuộc tranh luận diễn ra phải không anh?

-       Ừ em… Hai bên sẽ có mặt trong hội trường trước giờ tranh luận 1 giờ để gặp gỡ giao lưu với các sinh viên…Chắc anh giờ phải về nhà chuẩn bị tinh thần rồi. Anh sẽ lấy xe cho em quá giang về nhà, rồi anh đi tham vấn mấy vị khách quý, hẹn gặp em sau nhé, cô em bắc kỳ!

-       Okay anh! Thôi chúng ta đi thôi, nào cùng lên đường bảo vệ chân lý thôi… - Giang nhoẻn miệng cười

“8h tối”, “Tại Hội trường sinh viên Đại học Sóc-bon”

“Kính thưa toàn thể quý vị quan khách và các bạn sinh viên rất thân mến! Hôm nay, sắp đây thôi, chúng ta sẽ cùng nhau chứng kiến màn tranh luận vô cùng hấp dẫn của hai nhà thần học, hai ngôi sao đang lên trên bầu trời Kitô giáo: Một là Giáo sư Thánh Mẫu học Ngô Đắc Minh – đến từ Học viện Giáo hoàng Rôma và người tranh tài là Giáo sư Triết học Fernando đến từ Giáo hội Trưởng Lão cộng đồng Tin Lành. Giáo sư Fernando nổi tiếng từ lâu vì dám thách thức mọi giáo huấn của Công Giáo Rôma. Hôm nay Giáo sư Minh sẽ nhận lời thách thức của Giáo sư Fernando tranh luận về các vấn đề như “Đức tin”, “Tiền định” và “Ý chí tự do”.

“Thay mặt cho ban giám hiệu trường Đại học Sóc-bon, chúng tôi xin cảm ơn quý vị đã chọn ngôi trường có truyền thống học thuật này để phô diễn tri thức cho toàn thể các thành viên nhà trường…”

“Cuộc tranh luận được tường thuật trực tiếp trên mạng lưới điện toán kỹ thuật số Internet nên cả thế giới sẽ chứng kiến màn phô diễn kiến thức và học thuật vô cùng quý giá này.”

“Như chúng ta đã từng biết 2 diễn giả tranh tài đêm nay họ đều là ngôi sao sáng giá được kỳ vọng: Một – Giáo sư Ngô Đắc Minh biệt danh “Độc cô cầu bại” , Hai là – Giáo sư Fernando, tước hiệu “Đông phương bất bại”. Hai ứng viên vô địch này ai sẽ lên ngôi? Đêm nay tại kinh đô Ánh Sáng Paris, thế giới sẽ chứng kiến ngôi sao mai trong cộng đồng Kitô giáo… Xin mọi người cho tràng pháo tay cổ vũ cho màn tranh tài đầy kịch tính này” – Ông cử toạ phát biểu xong cả hội trường đang im lặng bỗng rào rào những tràng pháo tay vang dội…

Sau màn vỗ tay dưới hội trường, đại diện Hội đồng giám khảo mời hai ứng viên ngồi hai ghế danh dự hai bên sân khấu. Cuộc tranh luận dự tính kéo dài 2 giờ đồng hồ tuy nhiên ban giám khảo hội ý có thể lâu hơn tuỳ vào tình hình có gay cấn và có kịch tính không…

“8h15’ tối”, “Hội trường Đại học Sóc-bon”

Hai ứng viên từ hai bên tiến ra chào mọi người sau đó bắt tay chào hỏi xã giao sau đó tiến về chỗ ngồi để nghe chủ toạ chủ trì cuộc tranh luận.

Đúng như kỳ vọng của tất cả mọi người có mặt trong hội trường gồm nhiều Học giả nỗi lạc trên thế giới tham dự, màn tranh luận chưa diễn ra nhưng bầu khí hội trường xem ra rất náo nhiệt và tưng bừng với các khẩu hiệu được khán giả dưới hội trường hô vang từng lúc từng lúc… “Viva Giêsu”, “Ngô Đắc Minh”, “Fernando”,…Các khẩu hiệu băng rôn được giăng ra khắp cả hội trường, của các khán giả là fan hâm mộ của 2 ứng viên được giơ lên và hô vang rần rần làm cho mọi người thêm phấn khích, choáng ngợp.

“Cuộc tranh tài bắt đầu”

Sau khi tiến hành một số thủ tục cần thiết, chủ toạ đứng lên dẫn dắt chương trình, cho bắt thăm ai là người hùng biện trước. Sẽ có 3 đề tài tranh luận, gồm “Đức tin”, “Tiền định” và “Ý chí tự do”

“Đề tài thứ nhất bắt đầu”

Lá thăm đã đưa Giáo sư Fernando được hùng biện trước trong vòng 15 phút. Sau đó sẽ là Giáo sư Ngô Đắc Minh hùng biện rồi sau đó là màn tranh luận và phản biện đến từ hai ứng viên.

Đúng như kỳ vọng của cộng đồng Tin Lành dành cho Giáo sư Fernando, ông đã chứng tỏ mình hoàn toàn xuất sắc xứng đáng với danh hiệu “Đông phương bất bại”, Fernando hùng biện cả hội trường im phăng phắc nghe ông thao thao bất tuyệt dường như Chúa Thánh Thần mượn miệng ông trình bày chân lý được soi sáng từ Kinh Thánh. Fernando trích dẫn Kinh Thánh hùng hồn từ ý tưởng của Martin Luther và John Calvin với những luận lý sắc bén, hết sức sinh động, thuyết phục hoàn toàn các thành viên hội đồng ban giám khảo. Màn hùng biện kết thúc, Fernando nhận được tràng pháo tay vang dội của hội đồng ban giám khảo và khán giả dưới hội trường. Hàng loạt khẩu hiệu được hô vang phía dưới: “Fernando winner”, “Viva Giêsu! Viva Fernando”,…

Tiếp theo màn hùng biện của Fernando, Giáo sư Ngô Đắc Minh tiến ra bục cử toạ để chuẩn bị màn hùng biện được trình chiếu có một không hai cho thế giới xem từ Kinh đô Ánh Sáng này.

Ngô Đắc Minh từ tốn làm dấu thánh giá sau đó dường như thầm cầu nguyện trong chốc lát với đôi mắt nhắm nghiền. Cầu nguyện xong, Ngô Minh cung kính chắp tay bái chào quý ban giám khảo, khán giả và đối thủ trong tâm tình rất Fair – play.

Nếu như Fernando hùng biện hùng hồn như sấm nổ thì Ngô Minh nhỏ nhẹ, êm đềm như dòng suối róc rách chảy. Nghe Ngô Minh hùng biện, giám khảo và toàn thể khán giả trong hội trường há hốc miệng chăm chú lắng nghe như nuốt từng lời. Màn hùng biện của Ngô Minh khiến mọi người ngạc nhiên như cô giáo kể truyện cổ tích thần tiên cho các em học sinh lớp 1 nghe, hấp dẫn đến kỳ lạ…

Sau khi kết thúc màn hùng biện, Giáo sư Minh được cả hội trường hô vang “Tuyệt vời”, “Wonderful”, “Amen”,  “Hallelujah”… Ban giám khảo đồng loạt đứng lên vỗ tay chúc mừng thán phục hoàn toàn. Các thành viên giám khảo đều nhìn nhau ra dấu gật đầu sau đó nghe phần tranh luận của 2 ứng viên chuẩn bị trình bày. Nếu như màn hùng biện của hai ứng viên hấp dẫn tuyệt vời, thì màn tranh luận diễn ra hào hứng không kém.

Cả hai bên phản biện và bảo vệ luận cứ của mình hết sức thuyết phục với những luận lý sắc bén được đặt trên nền tảng dựa trên Kinh Thánh. Chúa Thánh Thần dường như cùng lúc dùng miệng của 2 ứng viên để tung hứng trao truyền chân lý cho thời đại, cho thế giới tục hoá ngày hôm nay để hướng mọi người trở về nguồn cội, trở về đức tin nguyên ròng từ Kinh Thánh và các thánh tông đồ cũng như thánh truyền…

Do thời đại này là thời kỳ Hội nhập nên giáo lý của các giáo phái Kitô không khác nhau là mấy nên các ứng viên sau khi hùng biện, tranh luận, phản biện đều nhận được những phản hồi tích cực từ ban giám khảo, khán giả và ứng viên đối thủ. Xem ra mọi người tranh luận với nhau trong tư thế ứng xử rất văn minh vì đều dành sự tôn trọng cho nhau chứ không hiếu thắng, khích bác nhau như các ứng viên thế tục luôn tìm cách dìm nhau trong các cuộc tranh luận triết lý đời thường, các chủ đề xã hội dân sự…

Sau khi đề tài thứ nhất kết thúc, đề tài thứ hai rồi thứ ba tiếp tục và chấm dứt trong bầu khí hân hoan… Cả hội trường từ hai phe đều hô vang “Ngô Đắc Minh”, “Fernando”,…

Do cả hai ứng viên quá xuất sắc nên cả hội đồng ban giám khảo bèn hội ý để đề ra một số câu hỏi mở để 2 ứng viên phản hồi tìm ra người xuất sắc nhất.

Sau 6 câu hỏi mở, Hội đồng giám khảo vẫn chưa tìm ra người thắng giải trong cuộc tranh luận đêm nay. Bầu khí trong hội trường trở nên vô cùng kịch tính. Sự căng thẳng đã hiển lộ trên mặt các vị ban giám khảo vì đồng hồ đã điểm 12 giờ đêm. Như vậy cuộc tranh luận diễn ra dự tính trong vòng 2 giờ đã kéo dài gần 4 giờ mà vẫn chưa phân ngã ngũ.

Bầu khí đang thinh lặng, ban giám khảo bèn hội ý đưa ra câu hỏi cuối cùng để phân ngôi thứ. Chủ toạ cầm lá thăm cho 2 ứng viên bốc xem ai trình bày trước. Lá thăm lần này lại rơi trúng Fernando – Ông được phép lợi thế diễn thuyết trước công chúng và cử toạ. Tuy nhiên nét mặt Fernando xem ra cũng không hào hứng cho lắm, sự căng thẳng trong cuộc đấu trí xem ra đã in trên vầng trán của ông. Những nếp nhăn hiện trên trán như báo trước ông sẽ phải nghiên cứu rất kỹ cho câu hỏi quyết định này.

Và câu hỏi cử toạ đặt ra cho 2 ứng viên, câu hỏi cuối cùng, câu hỏi thứ 7 là, “Theo quý vị, ai là người trí tuệ nhất sau Chúa Ba Ngôi?”

Fernando chết lặng người khi nghe câu hỏi này vì nó thuộc về lĩnh vực mạc khải thiêng liêng nên ông như đứng hình, không nói được gì. Ông đang cố vắt óc để tìm ra cái tên Tin Lành nào xuất sắc nhất để trình bày với thế giới nhưng vẫn chưa nghĩ ra. 5 phút suy nghĩ đã trôi qua, ban giám khảo cho ông thêm 2 phút nữa để trả lời câu hỏi quyết định này. Bên dưới hội trường thi thoảng hô vang mấy cái tên tiêu biểu, chẳng hạn như “John Calvin”, “Phaolô” hay “Gioan”… Thế nhưng vì lòng tự trọng cũng như danh dự của một nhà thần học ông đã không trả lời võ đoán khi không chắc chắn hay là khi chưa được Chúa tỏ cho biết. Fernando từ từ tiến về phía cử toạ, cầm micro phát biểu khiêm tốn và thành khẩn:

“Sory, I don’t know!” – “Xin lỗi, tôi không biết!”

Fernando từ từ cách lặng lẽ tiến về chỗ ngồi chắp tay cung kính xem ra không có chút buồn phiền vì không trả lời được. Ông nhấp môi cầu nguyện thầm điều gì đó như một người khiêm tốn chuẩn bị lãnh nhận một ân huệ cao trọng gì đó trong ít lâu nữa thôi. Ông khẽ mỉm cười sau đó trầm tư, đoan nghiêm trở lại, đôi bàn tay lúc đặt lên đùi, lúc lại chắp tay che miệng…

Thế là màn hùng biện của Giáo sư Ngô Đắc Minh đã bắt đầu. Giáo sư  Ngô Minh như thói quen từ ban đầu làm dấu thánh giá, chào mọi người rồi mỉm cười phát biểu:

“Kính thưa quý vị! Ai là người trí tuệ nhất sau Chúa Ba Ngôi? Có phải là một vị Thiên thần, Tổng lãnh thiên thần hay một vị Đại Thánh nào đó chăng? Rất có thể! Xin cho tôi trình bày ít phút trước khi đưa ra kết luận cuối cùng”

“Thưa quý vị, các thiên thần thì không mang bản thể loài người nên bị loại khỏi vòng gửi xe đạp phải không quý vị!”

Ban giám khảo gật gù đồng ý, hội trường hô vang “Tiếp đi”, “Hay Lắm”,…

“Vậy thì để tôi liệt kê các vị đại thánh cho quý vị bình chọn nhé” – Ngô Đắc Minh tiếp lời
 “ Phaolô này! Tông đồ dân ngoại, học vấn cao nhất trong các thánh tông đồ, quý vị nghĩ sao?”

“Ngôn sứ Gioan Baotixita, quý vị nghĩ sao? Chính Chúa Giêsu tuyên bố: Trong số phàm nhân lọt lòng mẹ, chưa từng ai cao trọng hơn ông!”

“Tôi xin đơn cử thêm vài cái tên sáng giá của các vị đại thánh để quý vị suy nghĩ nhé!...”

“Thánh Augustinô thành Hippo này! Ngài là vị Đại thánh, là Đỉnh Núi Thần Học, trụ cột của Giáo hội, tư tưởng ngài được trích dẫn nhiều nhất trong sách Giáo Lý, ngài quả là cự phách phải không ạ?”

“Chưa hết đâu quý vị ơi! Thánh Tôma Aquinô này, Nhà thần học sánh ngang với thánh Augustinô, Ngài được mệnh danh là ‘Tiến sĩ Thiên thần’ hay ‘Thánh thiện nhất trong số những nhà thông thái và thông thái nhất trong vòng các thánh’- Ngài quả là ứng viên nặng ký phải không quý vị?! ”

“Còn nữa, còn nữa, Thánh Bônaventura thì sao nhỉ?  Ngài được mệnh danh là ‘Tiến sĩ Đệ nhất phẩm thiên thần’- Ngài là người mà khiến nhiều vị thánh cũng phải nghiêng mình khâm phục nổi tiếng về sự uyên bác và lòng sốt mến! Ngài cũng quả là cái tên sáng giá phải không quý vị?!... ”

Giáo sư Ngô Minh khẽ mỉm cười và tiếp tục trình bày ý tưởng của mình cách từ tốn:

“Tôi xin lỗi
 “Xin lỗi vì đã làm mất thời giờ của quý vị từ nãy đến giờ”

Bên dưới hội trường bỗng có tiếng hô lớn từ một số người “Tôma Aquinô”, “Bônaventura”
Cả hội trường im lặng trở lại. Viên chủ toạ liền đứng lên nói nhỏ: “Giáo sư còn 5 phút để đưa ra câu trả lời”

Giáo sư Ngô Minh lại mỉm cười xem ra đã làm khó hội đồng ban giám khảo và mọi người theo dõi. Vào đúng lúc kim đồng hồ chỉ 0 giờ 17 phút sáng, Giáo sư Ngô Minh cất tiếng:
 “Tôi không làm khó mọi người nữa, tôi xin trả lời ngay, đó là: Đức Trinh Nữ Rất Thánh, Nữ Vương Truyền Phép Mân Côi Maria”

Giáo sư Ngô Minh tiếp lời:
 “Trí tuệ Maria là trí tuệ lớn nhất của loài người, trí tuệ ấy chỉ thua mỗi Chúa Ba Ngôi mà thôi. Trí tuệ Maria là trí tuệ siêu nhiên, trí tuệ của linh hồn, trí tuệ ấy cao hơn ‘Sóc-bon’, vượt xa hơn ‘Havard’ hay bất cứ trí tuệ loài người nào …”

Thế là từ từ Giáo sư Ngô Minh với ơn trên ban, qua tài luận lý thiêng liêng biện chứng cách thuyết phục khẳng định của mình mà không ai có thể bác lại được. Dẫn chứng từ Kinh Thánh, thánh truyền và qua các vị đại thánh, Ngô Minh đã làm sáng tỏ cho thế giới mạc khải thiêng liêng về các tín lý Giáo hội tuyên xưng Đức Maria với các tước hiệu cao quý chẳng hạn như “Mẹ Thiên Chúa”, “Mẹ Giáo Hội”, “Đức Maria Đồng Trinh Trọn Đời” hay “Nữ Vương Thiên Đàng”,…

Câu trả lời của Giáo sư Ngô Minh đã nhận được sự tán đồng của Hội đồng giám khảo và sau một phút hội ý, hội đồng đã nhất định công bố Giáo sư Thần học Thánh Mẫu Ngô Đắc Minh đã giành chiến thắng trong cuộc tranh luận nảy lửa đầy kịch tính đêm nay… Mọi khán giả trong hội trường bỗng vỡ oà hô vang “Giêsu Maria”, “Viva Giêsu! Viva Maria”,…
Một nhóm cộng đồng sinh viên Công Giáo của Đại học Sóc-bon hô vang không dứt:

 “TRÁI TIM VÔ NHIỄM MARIA CHIẾN THẮNG!”

Thế là đã kết thúc cuộc phân tài cao thấp, chiến thắng vĩ đại đã không thuộc về con người, phải, nó thuộc về thần thánh. Trái tim vô nhiễm Maria đã chiến thắng. Ngài đã chiến thắng mọi con tim không phải nhờ sức mạnh của súng đạn hay bom hạt nhân, Ngài đã chiến thắng bằng Tình Yêu và Lòng Thương Xót. Đức Maria đã chiến thắng mọi con tim và mẹ đã trao chiến thắng ấy cho mọi con tim yêu mến Mẹ…

Đang chìm đắm suy tư trên khoang máy bay, Ngô Minh giật mình bởi tiếng loa thông báo: “Quý khách chú ý! May bay sắp đáp xuống sân bay Nội Bài trong ít phút nữa!”

Ngô Minh hồi hộp vì chuẩn bị mang thắng lợi quý giá dành tặng Giáo hội và quê hương sau nhiều năm cống hiến xa quê. Cuối cùng anh cũng đã đặt chân xuống mảnh đất mấy ngàn năm văn hiến, nơi mà anh đã chào đời, là Việt Nam yêu dấu. Bước xuống máy bay, anh khẽ quỳ gối hôn đất và làm dấu Thánh giá trong thời khắc rất thiêng liêng này.

Chào đón Ngô Minh ở hàng đợi sân bay là ba mẹ, anh em và những người bạn thân đã túc trực hàng giờ đồng hồ. Trong thời khắc này, Mẹ anh là người xúc động nhất, bà ôm hôn anh và vui mừng đến tràn lệ. Sau một số lời thăm hỏi, bà dẫn anh ra phía quầy uống nước tại phi trường, rồi mỉm cười nhỏ nhẹ:

-       Con có biết cô Linda gì đó không?

-       Linda nào, mẹ?

-       Hình như Linda người Pháp, bạn của Hương Giang đó con…

-       À, dạ có, con nhớ ra rồi… có gì không mẹ?

-       Nó mới phone cho mẹ, nó bảo ở Việt Nam có phong tục rất hay ‘Cha mẹ đặt đâu con nằm đó’ nên nếu mẹ đồng ý, nó sẽ xin làm con dâu mẹ… - Bà cười cười

-       Thế mẹ nói sao?

-       Mẹ chỉ cười bảo: Sao con không nói sớm, con chậm chân quá! Anh Minh anh ấy đã chốn trong nhà Dòng lâu rồi… Anh ấy là Tu sĩ Dòng Phanxicô rồi con gái của mẹ ạ!

Bà mẹ nói tiếp:

-       Mẹ thấy cô ấy đỏ mặt gượng cười rồi chọc lại mẹ rằng: Con sẽ vào nhà dòng lôi anh Minh ra hỏi tội, anh ấy đã phạm tội “đánh cắp trái tim” của con rồi mẹ ơi…

-       Người tây họ văn minh lắm mẹ, họ hài hước đùa xã giao thôi chứ không có gì đâu… Ba người chúng con: Giang, Linda và con là bạn tốt của nhau mẹ ạ…

-       Ừ thì mẹ cũng biết, có suy nghĩ gì đâu… Thôi con bình an vô sự mẹ mừng rồi. Ra chào hỏi gặp gỡ mọi người đi con…

Minh xin phép mẹ tiến vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Anh lấy khăn mềm thấm nước khẽ lau đôi mắt dường như thiếu ngủ, có quầng mắt sau những đêm thức khuya dậy sớm… Cặp mắt có dấu hiệu mỏi mệt nhưng tinh thần anh lại đang phấn chấn. Anh khẽ bước ra ngoài tiến về phía mọi người đang chào đón và hát thầm câu ca dâng Mẹ Maria:
 “Kính chào Đức Nữ Vương!

Nữ Vương Hoà Bình! Nữ Vương Hoà Bình!

Tung hô Mẹ Maria

Tung hô Mẹ đầy ơn phúc”

Trời đã rạng sáng, trong sương sớm phía xa xa trên cao đàn cò trắng đang sải cánh bình yên bay về phía hừng đông nối nhau xếp thành hình chữ V… Thế là anh đã về quê hương trong an bình, vinh thắng và trong niềm vui của mọi người sau nhiều năm xa cách. Anh thì thầm trong lòng: “Ôi quê hương trần thế con đã về, còn một quê hương thật nơi có Đức Nữ Maria ngự trị con sẽ về, con sẽ về… Nữ Vương Truyền Phép Rất Thánh Mân Côi, cầu cho chúng con! Amen”

Gió Lang Thang


(Viết trong ngày lễ kính Đức Mẹ Fatima 13/05/2023. Đánh máy đăng tải nhân mừng ngày Lễ Giáng Sinh 2023)

 

 

 


 

 

 

    

Nguồn tin: