Chúa Thật Liều!

Fri,18/06/2021
Lượt xem: 1237

Sinh Non, K.XVI

Trích từ tập san Đức Tin và Văn Hóa số 15

 

 

Chúa thật liều khi hạ thế làm người,

Bỏ ngai vàng mặc lấy thân nô lệ,

Sống phận nghèo tha hương chốn nhân gian,

Chỉ một lẽ vâng lời cho đến chết.

 

Chúa càng liều bởi xây tình kết bạn,

Sống thân thương yêu luôn kẻ khó nghèo,

Chúa chạm vào phần phong cùi lở loét,

Chúa quy về một mối luật yêu thương.

 

Chúa thật liều khi gọi chính tên con,

Dẫn theo Ngài học làm người môn đệ,

Ban cho con nguồn hồng ân ở với,

Nép bên Ngài con tựa bóng kiên trung.

 

Chúa thật liều dành thời gian ở lại,

Huấn luyện con thành ngư phủ lưới người,

Chỉ chút mong con biến đổi nên hình,

Dáng dấp người mục tử Chúa đợi trông.

 

Ôi dân Người sẽ có niềm hi vọng,

Ôi Chúa ơi! Người thật liều biết mấy,

Dùng mạng sống làm gương sáng cho con,

Đời hiến dâng con đừng mong danh vọng.

 

Nhận đủ điều đau khổ cõi nhân gian,

Nhưng vương miện triều thiên Chúa hứa ban,

Chẳng mất đi cho đến mãi muôn đời,

Chúa càng liều tin phàm nhân tắc lưỡi.

 

Con yêu mến Thầy, thưa Thầy biết rõ,

Người trao luôn quyền giáo huấn chiên Người,

Dưới cánh tay êm dịu Chúa Ngôi Ba,

Ôi! Chúa liều đến nỗi dẫu biết rằng,

 

Thân con đây mang yếu đuối mỏng dòn,

Tâm trí nghèo và lòng dạ vô minh,

Đầy vương vấn, mà Chúa vẫn dủ thương,

Thấy Chúa liều, mà lòng con sợ hãi!

Xin hiệp nhất con nên một với Chúa,

Chúa ơi!

 

Nguồn tin: