Sương Thiên Linh., K.XV
Trích từ tâp san Đức Tin và Văn Hóa số 15
Vì yêu Người đã gọi con
Từ trong vô hữu cho con làm người.
Thân con Người rõ mười mươi
Chỉ là cát bụi sao Người nâng niu?
Đời con Người đã dắt dìu
Bình minh thơ dại đến chiều lớn khôn,
Thế trần bao nỗi dập dồn
Liêu xiêu chân bước như chôn dặm trường.
Nhưng Người hoài vẫn xót thương
Đưa tay chỉ lối, vạch đường con đi.
Dầu con trần thế lâm li
Sổ Trường Sinh vẫn Người ghi muôn đời.
Người ban mệnh lệnh gọi mời:
Con ơi rũ hết mọc mời thế gian,
Dặm đường dẫu có gian nan
Có Cha sát cánh thổi tan muộn phiền.
Hãy luôn vững chí triền miên,
Bởi lòng Cha đã nối liền tim con.
Vui thay tình thắm vuông tròn,
Cha đây – con đó kết son muôn đời.
Mùa Chay Chủng Viện...!