Suy Niệm Tin Mừng Chúa Nhật IV Mùa Chay Năm A

Sat,21/03/2020
Lượt xem: 2130

Con mù lòa, Chúa làm cho sáng

1Sm 16,1b.6-7.10-13; Ep 5,8-14; Ga 9,1-41

Chúa nhật hôm nay, Chúa Nhật IV Mùa Chay được gọi là Chúa Nhật của niềm vui, niềm vui ơn cứu độ đã gần kề. Màu sắc nào nói lên điều đó? Thưa là màu hồng. Ngoài sắc màu của phụng vụ, thì chi tiết nào trong Tin Mừng diễn tả niềm vui nữa? Xin thưa: Ánh sáng. Vâng, ánh sáng diễn tả niềm hân hoan. Chẳng hạn đang đêm cúp điện tối om, bỗng nhiên có điện lại, hẳn ai cũng vui mừng. Chính ánh sáng đã đem lại niềm vui. Cũng vậy, việc Chúa Giêsu mở mắt cho anh mù, đem lại ánh sáng cho anh, đồng nghĩa với việc Người đem lại cho anh niềm vui lớn lao. Không chỉ có một, mà cùng lúc anh có ba niềm vui.

1- Niềm vui được thấy

Từ khi mới sinh tới giờ, vì bị mù bẩm sinh, nghĩa là mù từ khi còn trong lòng mẹ, anh không có ý niệm gì về màu sắc, anh cũng chẳng hình dung được thế nào là đẹp xấu. Thế giới quanh anh chỉ là đêm tối dày đặc. Nay được Chúa làm cho sáng mắt, anh thấy được mọi sự: Thấy bầu trời bao la, thấy biển cả mênh mông, thấy cánh đồng bát ngát, thấy núi rừng trùng điệp, thấy ngàn muôn tinh tú lấp lánh, thấy sóng nước nhấp nhô, thấy hoa đồng cỏ nội xanh đỏ tím vàng… Và nhất là thấy ông bà, cha mẹ, thấy anh chị em ruột thịt, thấy bạn bè và những người thân thích. Hơn nữa, từ trước tới giờ, anh không thể soi gương được. Nay anh có thể nhìn ngắm dung nhan của mình trong gương. Anh có thể hát lên khúc hát: “Mẹ cho em đôi mắt sáng ngời để nhìn đời và để làm duyên” (Ns. Xuân Hồng). Được thấy như thế làm sao anh không vui được!

2- Niềm vui được tha tội

Người Do Thái xưa thường quan niệm rằng bệnh tật, tai nạn hay thất bại, rủi ro là do tội lỗi gây nên. Con người xúc phạm đến Thiên Chúa và vì thế bị Người giáng phạt. Tội càng to thì bệnh càng nặng. Anh đau khổ không chỉ vì không thấy đường đi, không thấy được gì, nhưng anh còn đau khổ vì bị mọi người coi là sinh ra trong đống tội, tội ngập đầu ngập cổ nên mới bị mù từ trong lòng mẹ (x. Ga 9,34). Mặc cảm tội lỗi như một cái gông đè nặng trên cuộc đời anh, khiến anh không thể đứng thẳng lên với trời và với đời được. Đau buồn chất chồng buồn đau.

Nhưng nay, khi được Chúa Giêsu chữa sáng mắt và được Người xác nhận: “Không phải anh ta, cũng chẳng phải cha mẹ anh ta đã phạm tội. Nhưng sở dĩ như thế là để thiên hạ nhìn thấy công trình của Thiên Chúa được tỏ hiện nơi anh” (Ga 9,3). Anh và cả cha mẹ của anh hoàn toàn thoát khỏi mặc cảm tội lụy. Niềm vui của anh lúc này quả là rất lớn. Bước đi của anh nhẹ nhàng thanh thoát. Anh có thể ngẩng cao đầu mà không sợ mọi người xầm xì, chỉ trỏ. Hơn thế nữa, giờ đây anh có thể giới thiệu Chúa Giêsu với hết mọi người rằng Chúa chính là ánh sáng, như lời Người đã nói với các môn đệ: “Bao lâu Thầy còn ở với thế gian, Thầy là ánh sáng thế gian” (Ga 9,5).

3- Niềm vui được cứu độ

Được Đức Giêsu ban ánh sáng, anh mù nhận ra Đức Giêsu không chỉ là một vị ngôn sứ, một vị lương y, một đại ân nhân, mà còn là Thiên Chúa, là Đấng Cứu Độ trần gian. Và anh đã tin thờ Người (x. Ga 9,38). Đây chính là niềm vui lớn nhất, niềm vui tràn ngập, niềm vui mà những người Luật Sỹ, Biệt Phái không có được: niềm vui được cứu độ. Tên của anh có thể giờ đây đã được ghi vào sổ hằng sống. Anh được chính thức trở thành công dân Nước Thiên Chúa. Nói cách khác, ngoài quốc tịch Do Thái, giờ đây anh còn được mang thêm một quốc tịch mới, quốc tịch Nước Trời. Còn niềm vui nào lớn lao hơn niềm vui này?

Khi sinh ra, mặc dù không bị mù về cặp mắt thể lý nhưng chúng ta đã bị tội nguyên tổ làm cho đôi mắt tâm hồn ra u tối. Tuy nhiên, qua bí tích Rửa Tội, chúng ta đã được Chúa Giêsu mở mắt tâm hồn, mắt đức tin để nhận biết Chúa qua các công trình sáng tạo của Người; chúng ta được tẩy xoá mọi vết nhơ tội lỗi, được giải thoát khỏi vòng nô lệ của ma quỷ, nhất là được nhận biết Chúa chính là Thiên Chúa, là Đấng Cứu Độ mọi loài.

Tâm tình của chúng ta lúc này phải là tâm tình tạ ơn Chúa vì những hồng ân mà Người đã tặng ban: hồng ân đức tin, hồng ân cứu độ. Đồng thời, chúng ta hãy vui mừng hân hoan vì chúng ta được Chúa yêu thương và cứu chuộc. Đặc biệt chúng ta hãy quyết tâm không để cho những thói hư tật xấu, những tội lỗi riêng làm cho cặp mắt tâm hồn của mình trở nên lu mờ tăm tối.

Xin Chúa giúp chúng ta thực hiện được quyết tâm này. Amen!

  

CHÚA NHẬT IV MÙA CHAY (BÀI II)

Nỗi đau của người mù

1 Sm 16,1b.6-7.10-13; Ep 5,8-14; Ga 9,1-41

Người Nhật kể câu chuyện sau đây: Có một người mù kia, một ngày nọ, đi thăm một người bạn thân của mình. Vì lâu ngày không gặp nhau, nên hai người mải mê hàn huyên đến quên cả thời gian. Tối đến, người bạn mù ra về. Vì trời đen mịt, nên người bạn kia tặng cho người mù một cái đèn lồng để cầm mà đi đường. Anh bạn mù tưởng rằng bạn mình chơi mình, nên nói: “Tôi mù, dùng đèn làm gì?” Nhưng anh bạn trả lời: “Không, anh cầm đèn này mà đi để người khác thấy anh trong đêm mà tránh.” Nghe có lý, anh cầm đèn ra về.

Tuy nhiên, trên đường đi không may gió mạnh làm tắt đèn mà anh không biết. Vì thế, có một người thúc vào anh mù, làm cho anh ta ngã lăn ra trên đường. Anh mù mới quát: “Tụi bay mù cả sao? Tại sao không thấy đèn của tôi mà tránh.” Người đi đường nói: “Anh ơi, đèn của anh tắt lâu rồi!”

Câu chuyện trên đây giúp chúng ta hiểu phần nào ý nghĩa của câu chuyện Chúa Giêsu chữa anh mù trong bài Tin Mừng hôm nay.

Thánh Gioan cho biết: Anh ta bị mù bẩm sinh và hết phương cứu chữa. Đức Giêsu thấy anh, liền động lòng thương và cứu chữa anh. Người “nhổ nước miếng xuống đất, trộn thành bùn và xức vào mắt người mù, rồi bảo anh ta: Anh hãy đến hồ Silôác mà rửa. Vậy anh ta đến rửa ở hồ, và khi về thì nhìn thấy được” (Ga 9,6-7). Và anh tuyên xưng : “Thưa Ngài, tôi tin,” rồi anh sấp mình xuống trước mặt Người (Ga 9,38).

Như thế, cùng một lúc Đức Giêsu làm hai phép lạ: chữa cặp mắt thể xác để anh được thấy và chữa cặp mắt đức tin để anh tin nhận Người là Thiên Chúa. Tuy nhiên, phép lạ chữa bệnh mù lòa về đức tin quan trọng hơn.

Hình ảnh trong Tin Mừng này nói với chúng ta điều gì ?

Theo sự giải thích của các Giáo Phụ, người mù ở đây là hình ảnh của loài người, hình ảnh mỗi người chúng ta, bị mù lòa do tội lỗi nguyên tổ và tội riêng chúng ta phạm.

Chúng ta bị mù lòa khi bỏ Thiên Chúa mà chạy theo những cám dỗ của ma quỷ, vật chất và danh lợi, và tôn thờ chúng như là chỗ nhất, thay vì phải tôn thờ và yêu mến Thiên Chúa trên hết mọi sự.

Chúng ta bị mù lòa vì tính kiêu ngạo, tự phụ, sự thành kiến đã làm cho chúng ta không biết mình, không nhận ra những khuyết điểm của mình và không còn khả năng nhìn nhận sự thật. Chúng ta bị mù lòa vì tính ích kỷ đã làm cho chúng ta vô cảm, không biết giúp đỡ và quan tâm trước nỗi đau của người khác v.v...

Tuy nhiên, chúng ta được chữa lành khỏi sự mù lòa, điếc lác nhờ Đức Kitô. Người chính là Đấng Cứu Độ của nhân loại. Người chữa lành chúng ta bằng sự tự hạ, cái chết trên thập giá và phục sinh vinh hiển của Người.

Ân sủng đó thật cao cả và huyền nhiệm! Đúng như bài hát nổi tiếng Amazing grace của người Ái Nhĩ Lan diễn tả:

“Amazing grace! How sweet the sound that saved a wreth like me! I once was  lost but now am found, was blind but now I see.

Ôi hồng ân huyền diệu! Thật ngọt ngào khi nghe rằng Chúa cứu một người khốn khổ như con! Con đã lạc mất, nay lại tìm thấy, con bị mù lòa, nay nhìn thấy.

Ngợi khen, chúc tụng Thiên Chúa Ba Ngôi uy quyền. Nguyện xin Nước Người chóng trị đến, danh Chúa soi dẫn muôn người về nơi vĩnh phúc quê trời, cùng nhau kính thờ Chúa Trời muôn đời.” Amen!

 

Linh mục Phêrô Nguyễn Văn Hương

Nguồn tin: Người Ngư Phủ