Gửi Thầy Đời Con Dâng Hiến

Thu,07/10/2021
Lượt xem: 1156

Hơn một lần con đã trăn trở, đã băn khoăn, con hỏi lòng mình và hỏi cả Thầy nữa: “tận hiến là gì? Đời tận hiến sẽ ra sao…?” Không phải con tò mò, nhưng đó là con đường mà con đang bước tới. Con sẽ không xấu hổ khi thổ lộ cùng Thầy, bởi vì con biết rằng: Thầy đã biết hết những gì mà con suy nghĩ. Nhưng con mặc kệ, con cứ tâm sự, con cứ dãi bầy. Con nói ra cho bõ một nỗi niềm mà con hằng khắc khoải, cho thỏa một mối tình đơn phương mà chính Thầy đã dành cho con. Cho dẫu tình trời thì chan chứa, mà tình con thì nhỏ nhoi. Cho dẫu con không nói ra, thì tình yêu Thầy dành cho con vẫn là vô tận. Nhưng con tin, Thầy vẫn lắng nghe và chia sẻ cùng con.

Thầy ơi! Thế là đã bao mùa lá rụng trôi qua kể từ ngày đó, ngày mà con hành lý tập tễnh bước theo Thầy. Ngày mà trước mắt con hoa giăng ngập lối, bướm rộn lỗi về. Con đã không dấu nổi niềm vui hiển hiện trên khuôn mặt, trên khóe mắt, và trên bờ môi. Khi đó con tâm niệm rằng: con đã thuộc về Thầy. Chỉ thế thôi nhưng hạnh phúc ngập tràn, niềm vui chan chứa… Giờ đây, khi con viết cho Thầy những dòng này, cũng vào mùa lá đang rụng. Tiếng lá xào xạc, khô khan như tiếng lòng của ai đó khi chưa cho đi trọn vẹn chữ “tình”. Con đã nhận ra rằng: con đường tận hiến không được trải bằng hoa thơm, cỏ lạ, không được dát bằng nhung gấm, lụa là. Trên đường con đi không có bướm dập dìu, không có hoa khoe sắc, nhưng sẽ là hi sinh, chia sẻ, sẽ là cám dỗ dăng đầy, sẽ là cho đi mà không chờ nhận lại. Có những lúc con đã mệt mỏi, có những khi con đã chán chường. Con cầu nguyện với Thầy mà tiếng lòng con cũng xào xạc như tiếng lá vàng rơi chiều nay trên lối đi của Chủng viện. Con đặt mình trước mặt Thầy và lòng con thầm hỏi: “Thầy ơi! Giờ này Thầy ở đâu ?” Rồi con chờ đợi, rồi con ngóng trông. Thầy vẫn im lặng. Thánh giá trên cao cũng không cho con câu trả lời. Nhưng sao lạ quá, tâm hồn con tự nhiên thấy ấm lại, trái tim con như có ai bóp nhẹ vào. Và con đã khóc. Những giọt nước mắt của đứa con tội tình, và con nhận ra Thầy đang ở bên con, đang đồng hành cùng con. Thầy muốn nói với con rằng: con sẽ phải làm nở hoa những con đường mà con bước tới. Nhưng con cũng biết, để hoa nở trên những con đường đó, thì trước hết trong tâm hồn con phải e ấp những nụ hoa xinh tươi và đầy sức sống.

Bước theo Thầy, Thầy không đòi hỏi ở con quá nhiều. Vì Thầy biết, nếu đòi hỏi nhiều con cũng không có khả năng đáp trả. Thầy chỉ mời gọi con đáp trả tình yêu của Thầy trong tự do mà chính Thầy đã ban cho con. Từ sâu thẳm lòng mình con hiểu rằng, để đáp lại tiếng yêu tha thiết đó của Thầy, con phải từ bỏ cái tôi của mình. Con phải quên đi cái chủ nghĩa cá nhân, cái chủ nghĩa mà chính thời đại của con đang đề cao nó. Con phải bỏ ý riêng của mình để vâng phục thánh ý của Thầy thể hiện qua Bề Trên. Con sẽ vĩnh viễn chia tay với khung trời nhỏ hẹp là sự ích kỷ của bản thân để đi vào chương trình lớn lao của Thiên Chúa. Đó là một sự từ bỏ quyết liệt, nhưng cũng là hạnh phúc lớn lao khi con được làm đẹp lòng người mình yêu. Chính Thầy khi từ trời cao xuống thế làm người, Thầy cũng sống trọn vẹn nhân đức lớn lao này. Thầy đã không chỉ tuyệt đối vâng lời Chúa Cha, nhưng còn vâng lời chính thụ tạo của mình là Mẹ và cha nuôi. Không những thế, cho đến hôm nay và mãi mãi về sau, Thầy vẫn sống trọn vẹn nhân đức ấy khi vâng lời vị linh mục mà ngự xuống hình bánh, rượu sau lời truyền phép, không nghĩ đến sự bất xứng và nhuốc nhơ của họ. Con biết, vì vâng lời, tâm hồn Thầy có lúc cũng trống vắng, cô đơn. Vì vâng phục, trái tim Thầy có khi cũng thổn thức, xao xuyến. Nhưng cũng chỉ vì yêu, Thầy đã vượt lên tất cả những điều đó để được chết cho chúng con, hầu cho tình yêu cao cả ấy của Thiên Chúa được nên trọn vẹn qua sự vâng phục của Thầy. Còn con…?! Thầy ơi…!

Từ trong bào thai của mẹ, con đã là kẻ tội lỗi. Con không xứng đáng để được Thầy yêu, và hơn thế nữa, để được yêu Thầy. Thế nhưng, chính Thầy lại dìu con dậy, lại dẫn con đến với Thầy từ sự nhuốc nhơ, tội lỗi đó. Thầy gọi mời con hiến dâng cuộc đời cho Thầy, để mãi mãi con thuộc trọn về Thầy. Có một người, người đó cũng yêu Thầy tha thiết, họ nói với con: “ Tình yêu chỉ có thân xác là tình yêu tật nguyền. Tình yêu chỉ có tâm hồn là tình yêu đánh lừa.” Như vậy, yêu là sự hòa quyện trọn vẹn giữa thể xác và tâm hồn. Và tất nhiên, khi ai muốn tận hiến cuộc đời mình cho Thầy cũng sẽ cố gắng thực hiện thật tốt sự hòa quyện đó. Khi con yêu Thầy là con muốn trọn vẹn con người con thuộc về Thầy, cả thể xác lẫn tâm hồn. Đó cũng chính là đức khiết tịnh mà đời tận hiến đòi buộc khi ai đó dâng mình cho Tình Yêu. Con sẽ nắm tay tất cả mọi người, nhưng không nắm bàn tay nào cho riêng mình. Con sẽ ôm tất cả mọi người vào trong trái tim mình, và con sẽ trao họ lại cho Thầy tất cả mà không giữ lại một ai cho riêng mình. Con sẽ không ràng buộc đời mình vào một thụ tạo nào, nhưng sẽ gắn bó với Thầy mãi mãi. Bởi vì chỉ có Thầy mới là nguồn mạch tình yêu, và là tình yêu đích thực.

Thầy kính mến! Đã có một thời Giáo hội của Thầy lầm đường lạc lối, sống cuộc sống hưởng thụ, xa hoa. Một số tu sĩ thánh thiện đã sống cuộc đời khổ ải, ăn chay nhiệm nhặt để chống lại sự xa hoa đó. Sống đời tận hiến, Thầy muốn chúng con cũng biết sống nghèo khó như các môn đệ xưa khi đi rao giảng. Không tiền, không dép, không bao bị… Con hiểu, đối với Thầy, tiền bạc, của cải chỉ là phương tiện, chỉ là kẻ hầu. Thầy xuống trần để chia sẻ với người nghèo khó, kẻ cô thân. Cuộc sống của Thầy cũng in hằn bao vất vả, nhọc nhằn, cũng những bữa cơm rau, cà đạm bạc, những đêm ngủ chập chờn vì mảnh chăn quá mỏng. Rồi cả những lúc đói đến lả hơi, nhưng tiền bạc, của cải cũng không làm cho tâm hồn thánh của Thầy xao động. Thầy muốn con thể hiện sự phó thác trọn vẹn vào Thầy qua đời sống nghèo khó đó. Nhưng con vẫn chưa đáp lại được lời mời gọi tha thiết đó của Thầy. Con đã thể hiện tình yêu của mình quá yếu ớt, vụng về. Con muốn bỏ của cải thế gian để có Thầy là gia tài vĩnh cửu, nhưng thái độ từ bỏ của con còn quá hững hờ. Thầy hãy tha lỗi cho con…!

Trong tình yêu, một nhạc sĩ đã phải thốt lên rằng: “ Đường vào tình yêu, có trăm lần đau , có vạn lần sầu.” Vì yêu chúng con, có lẽ Thầy đã phải chịu nhiều hơn bội lần những con số mà nhạc sĩ kia đã đong đếm được. Bao nhiêu lần con vấp phạm là bấy nhiêu lần con đoan hứa. Nhưng bao nhiêu lần con đoan hứa thì lại là bấy nhiêu lần con thất hứa. Cứ như thế, con trở thành những cây đinh, những mũi dao vô hình xuyên thủng tay, chân, và cả trái tim Thầy nữa. Đau quá! Sầu quá! Nhưng cho dù đau và sầu hơn thế nữa thì Thầy vẫn yêu con, và yêu con mặn nồng tha thiết. Con biết, có cả trăm, cả ngàn, và thậm chí nhiều hơn nữa những lý do để Thầy rời xa con, nhưng chỉ có một lý do duy nhất, và độc nhất để Thầy ở lại với con, và trong con là vì Thầy yêu con. Thầy luôn là thế và tình Thầy luôn là thế. Bởi vì Thầy chính là Tình.

Thầy kính mến! Hơn hai ngàn năm đã qua, giờ đây không còn cảnh cô đơn, thảm sầu trong vườn Giêtsimani, nhưng mảnh vườn tâm hồn con vẫn còn đó những u mê, giăng mắc. Không còn tiếng búa đinh chát chúa, rợn rùng, nhưng vết thương của Thầy dường như vẫn còn rỉ máu vì những tội lỗi của bản thân con. Từ thẳm sâu trong tâm hồn, con nhận ra mình cần Thầy và cần hơn ai hết, bởi vì sự yếu đuối và nhát hèn của con. Nhưng sao con cứ làm cho trái tim của Thầy phải tổn thương, làm cho người yêu mình phải đau khổ. Một lần nữa cho con được chân thành tạ lỗi cùng Thầy. Xin Thầy hãy luôn ở bên con, luôn đồng hành cùng con. Để khi cô đơn con có Thầy trò chuyện, lúc thất vọng con có Thầy ủi an, khi vấp ngã con có Thầy nâng đỡ, nhất là khi con nhận thấy mình không có gì trong thân phận làm người, thì vẫn có Thầy làm người với con. Khi cuộc đời này không có gì cho con bám víu, thì con lại có Nước Trời làm gia nghiệp đời đời. Cứ như thế, con sẽ từng bước đi theo dấu chân của Thầy trên con đường mà Thầy muốn con đi.

Con: Gioan Phạm Hữu Sơn

Trích từ Tập san Đức Tin Và Văn Hóa, số 11 

Nguồn tin: