Tâm Sự Dakêu
(*Diễn ý từ đoạn Tin Mừng Lc 19,1-10)
Con chực chạy tìm một chốn thật cao,
Tránh đám đông đang chen lấn ồn ào,
Con đợi Người ngang qua nhìn giây lát,
Chỉ hiếu kỳ, chẳng bởi mến trời cao.
Thế nhưng...
Người bắt gặp thân con đang chơi vơi,
Trên cành "sung," lơ lững chốn chợ đời.
Ánh yêu thương, Người nhìn con trìu mến,
"Xuống đây mau, dẫn Ta đến nhà chơi."
Vậy nên...
Con vội vàng, như một chú sóc con,
Đến bên Người, dẫu phận con dòn mỏng.
Dẫu đám đông đang nhạo cười bàn tán:
"Kìa Dakêu! Tội hắn đỏ như son."
Kinh ngạc...
Ôi Giêsu! Sao Người liều lĩnh thế?
Vị Tôn Sư, chẳng sợ tiếng cười chê,
Đồng bàn ăn, phường tội lỗi ê chề.
Con ngỡ ngàng, như đang giữa cơn mê.
Điên dại...
Ôi Giêsu! Tình điên dại diệu kỳ
Đổi lòng con bỏ tính toán chi ly.
Nửa gia tài sẻ chia người cùng khốn,
Đền gấp bốn chiếm của ai thứ gì.
Mối lợi...
Bỏ gia tài, chiếm lấy Chúa Giêsu,
Giải thoát con, ra khỏi chốn ngục tù.
Con hân hoan, được tình Người âu yếm
Mãi trông con, bằng ánh mắt nhân từ..!!
Sương Thiên Linh
Trích từ tập san Đức tin và Văn Hóa, số 11