Suy Niệm Lễ Mẹ Thiên Chúa 1/1 - LM. Phaolô Phạm Trọng Phương

Fri,30/12/2022
Lượt xem: 487

 

Bài suy niệm 1:

Đức Maria, Mẹ Thiên Chúa

 

(Suy niệm lễ Mẹ Thiên Chúa 1/1)

Câu chuyện: Gio-an Vi-an-nây cuốc đất với Đức Mẹ

Từ thuở thơ ấu, thánh Gio-an Ma-ri-a Vi-an-nây (JM. Vianney) đã có lòng kính Đức Mẹ cách đặc biệt. Hồi mới 8 tuổi, đi chăn chiên ở ngoài đồng, cậu Gioan đã biết khuyến khích các bạn quỳ gối và lần hạt trước ảnh Đức Mẹ.

Gioan thường thi đua cuốc đất với anh cậu. Người anh thì lớn và khỏe hơn cậu nhiều, thế nhưng rốt cuộc lần nào anh ta cũng thua. Đó là vì Gioan áp dụng chiến lược thần sầu quỷ khóc sau đây. Cậu lấy một bức ảnh Đức Mẹ để ở đàng xa, rồi cứ nhắm đấy mà cuốc, cuốc đến chân ảnh Đức Mẹ cậu lại dời ảnh Đức Mẹ đi xa hơn... và cứ thế, cậu nhanh chóng đạt tới đích. Cậu nhìn Mẹ, làm việc với Mẹ, nên tươi vui phấn khởi tràn ngập linh hồn. Cậu vượt thắng anh, và sau này vượt thắng mọi sự với Mẹ. (Lm. Mi Trầm)

Kính thưa,

Hôm nay cùng với toàn thể Hội Thánh mừng đại lễ Đức Maria, Mẹ Thiên Chúa, cũng là Quan thầy của Giáo họ chúng ta. Một tước hiệu vô cùng cao trọng và có giá trị đời đời đối với Đức Maria và đối với chúng ta. Tại sao vậy? Tước hiệu Đức Maria, Mẹ Thiên Chúa xuất phát từ đâu? Tại sao Một Thiên Chúa lại để cho một người nữ trần gian sinh ra mình? Kinh Thánh đã nói gì? Hội Thánh đã nói gì về tước hiệu này? Và Đức Maria đã để lại mẫu gương gì cho chúng ta trong đời sống đức tin?

Kính thưa,

Chúng ta đang hoan hỉ và vui sướng trong những ngày này vì Con Chúa đã giáng trần. Nhìn vào hang đá, chúng ta thấy Một Hài Nhi Giê-su đang giang rộng cánh tay như đang chào đón cũng như muốn ôm trọn mọi người chúng ta trong bàn tay đầy nhân ái của Ngài. Bên cạnh Ngài, chúng ta quan sát thấy có Mẹ Maria và Thánh Cả Giuse. Quả thật, Giáo hội muốn mừng kính lễ Mẹ Thiên Chúa vào ngày kết thúc tuần Bát nhật Giáng sinh và ngày đầu năm Dương Lịch để nhắn nhủ mọi người rằng trung tâm của mầu nhiệm Nhập thể là Đức Giê-su. Ngài là trung tâm của vũ trụ vạn vật và nguồn ơn cứu độ duy nhất. Đức Maria, Mẹ của Ngôi Lời Nhập Thể, nhân vật không thể thiếu trong mầu nhiệm này. Một người Mẹ tuy là người trần mắt thịt, thuộc dòng dõi Adam, nhưng lại được Thiên Chúa chọn đặt làm người cưu mang và sinh hạ Con Thiên Chúa, Ngôi Lời Thiên Chúa. Một việc làm cần thiết và đúng với cung cách của con người theo ý định của Thiên Chúa. Nhiều người sẽ đặt câu hỏi: tại sao Thiên Chúa toàn năng, Đấng làm nên mọi sự mà lại lệ thuộc hay lại phải chọn con người vốn là thụ tạo của Thiên Chúa để được sinh ra? Thánh Bô-na-ven-tu-ra nói: “Chức làm Mẹ Thiên Chúa là chức to lớn, phi thường nhất Thiên Chúa có thể ban cho một loài thụ tạo.”

Thật vậy, người ta thường nói ‘chim có tổ, nước có nguồn, con người cũng có tổ tông’. Mỗi người sinh ra trên trần gian này đều có cha có mẹ. Đó là nguồn cội của con người. Con người phải có tổ ấm, phải có gia đình. Để làm người cứu độ con người, Chúa Giê-su khi bước xuống trần gian này cũng không muốn sống ngoài định luật của loài người. Ngài cũng có cha nuôi là Giu-se và mẹ là Đức Maria. Chúa giáng trần cũng có một gia đình như bao người khác. Tuy nhiên, việc sinh ra của Đức Giê-su có sự can thiệp đặc biệt của Thiên Chúa, cụ thể là bởi quyền năng của Chúa Thánh Thần, Đức Maria mới có thai mặc dù đã khấn giữ đồng trinh và mặc dù chưa ăn ở Giuse, người đã đính hôn với Mẹ (x. Lc 1,26-38). Đây là đặc ân vô tiền khoáng hậu, độc nhất vô nhị mà Thiên Chúa đã ban tặng cho Đức Maria mà không ai ở trần gian xứng đáng đón nhận. Từ đặc ân tuyệt diệu này mà Đức Maria trở thành Mẹ Thiên Chúa, Mẹ của Đức Giê-su, Ngôi Lời Nhập Thể. Lời của người chị họ Êlisabet nói với Mẹ là một minh chứng xác thực: “Bởi đâu tôi được Mẹ Thiên Chúa đến viếng thăm tôi”  (x. Lc 1,39-45).

Kính thưa, không những Kinh Thánh khẳng định Đức Maria là Mẹ của Đức Giê-su, Ngôi Lời làm người, Anh em cứ dấu này mà nhận ra Người: anh em sẽ gặp thấy một trẻ sơ sinh bọc tã, nằm trong máng cỏ.” (Lc 2,12), mà chính giáo huấn của Giáo Hội muốn nhấn mạnh, thông qua Công đồng Ê-phê-xô năm 431: “Đức Trinh Nữ Maria là Mẹ Thiên Chúa, bởi vì người cũng đã thực sự sinh ra Đấng Thiên Chúa làm người.

Giáo lý Hội Thánh Công Giáo, số 495 cũng khẳng định: “Trong các sách Tin Mừng, Đức Ma-ria được gọi là “Mẹ Đức Giê-su” (Ga 2,1; 19,25) (x. Mt 13,55). Dưới sự thúc đẩy của Thánh Thần, Mẹ được xưng tụng là “Mẹ của Chúa tôi” (Lc 1,43) ngay cả trước khi Con Mẹ sinh ra. Quả thế Đấng mà Mẹ cưu mang làm người bởi Thánh Thần, Đấng thực sự là con Mẹ theo xác phàm, chính là Con hằng hữu của Chúa Cha, Ngôi Hai trong Ba Ngôi chí thánh. Vì vậy, Hội Thánh tuyên xưng Đức Ma-ri-a thực sự là “Mẹ Thiên Chúa” (Theotokos) (DS 25l).”

Như thế, từ nay chúng ta hãy xác tín hơn về tín điều Đức Maria là Mẹ Thiên Chúa. Và mừng lễ Mẹ Thiên Chúa hôm nay, chúng ta cùng xem Đức Maria đã đem lại cho chúng ta những mẫu gương nào để chúng ta là con Mẹ noi gương bắt chước.

Kính thưa,

Trong hàng ngũ các vị thánh, thánh Gio-an Bốt-cô sáng chói về kinh nghiệm giáo dục giới trẻ, thánh I-Nhã nổi tiếng về kinh nghiệm nhận định ý Chúa. Nhắc đến thánh nữ Tê-rê-sa Hài đồng là nhắc đến con đường thơ ấu thiêng liêng, thánh Phan-xi-cô là con đường của hoà bình, con đường của nghèo khó,… Vâng, mỗi vị thánh nổi bật về một vài khía cạnh, chỉ riêng Đức Trinh Nữ Ma-ri-a được coi là tấm gương toàn diện cho  Hội Thánh và cho từng người chúng ta, vì Mẹ là hình ảnh tuyệt hảo về đức tin và đức ái mà Hội Thánh phải thể hiện. Cụ thể, 

Thứ nhất, Mẹ là mẫu gương về đời sống đức tin: Trong ngày lễ Truyền tin, Mẹ đã khiêm tốn thưa vâng với Thiên Chúa. Mẹ đã hoàn toàn để cho Thiên Chúa làm chủ và hướng dẫn đời mình với trọn niềm phó thác, cậy trông và yêu mến. Trong từng biến cố lớn nhỏ, Mẹ đã luôn chăm chú lắng nghe lời Thiên Chúa và trung thành làm theo ý Thiên Chúa (Lc 1, 38; Mc 3,31-35; Lc 11,28; GH 56. 61. 63).

Đặc biệt, Mẹ luôn yêu mến và gắn bó với Chúa Giê-su, lòng yêu mến đó đã được thể hiện sâu đậm trong những giờ phút đau khổ ở dưới chân Thánh giá (Lc 1,41-52; Ga 19,25-27).

Thứ đến, Mẹ Ma-ri-a là mẫu gương sống đức ái: Qua việc đi thăm bà Ê-li-sa-bét và nhất là trong tiệc cưới Ca-na, Mẹ đã để lại một tấm gương bác ái sống động: quan tâm đến từng người một cách tế nhị và mau mắn giúp đỡ (Lc 1,39. 56; Ga 2,1-12).

Kính thưa, ngày xưa dưới chân thánh giá, Chúa Giê-su đã trao Đức Maria cho Gioan “Này là Mẹ con” và “Này là con Bà” (x. Ga 19,26-27). Chính Gioan đã đưa Mẹ về nhà mình để có Mẹ ở cùng trong mọi ngày sống. Chúng ta cũng vậy, Chúa Giê-su cũng muốn trao Đức Mẹ cho mỗi người chúng ta để từ nay trong mỗi giây phút của cuộc đời, chúng ta luôn có Mẹ chở che và đỡ nâng. Quả thật, Mẹ là máng thông ơn, là người cầu bầu đắc lực, là người quyền thế trước mặt Chúa để chuyển ơn từ Chúa cho chúng ta và đưa những nhu cầu, ước nguyện của chúng ta lên cùng Chúa. Vì thế, chúng ta được mời gọi hãy yêu mến Mẹ, hãy năng chạy đến với Mẹ qua việc Lần Chuỗi Mân Côi để cùng với Mẹ ca tụng Thiên Chúa. Chúng ta hãy mau tâm sự với Mẹ những niềm vui lẫn những nỗi buồn, như câu chuyện mà tôi vừa kể trên của Cha Thánh Gioan Maria Vianay về sự sùng kính Đức Mẹ. Hơn nữa, chúng ta hãy biết mau mắn trao phó cho Mẹ mọi nỗi âu lo, những khó khăn và cả những yếu đuối của ta để xin Mẹ nâng đỡ, phù trì.

Kính thưa,

Mừng lễ Mẹ Maria, Mẹ Thiên Chúa, trong dịp đầu năm mới Dương lịch, chúng ta được mời gọi hãy nhìn lại những điều thiếu sót trong năm để xin lỗi Mẹ và xin lỗi Chúa, đồng thời, qua Mẹ, chúng ta quyết tâm dâng hết mọi suy nghĩ, lời nói và việc làm trong năm mới này cho Chúa để Ngài chúc lành cho chúng ta ngõ hầu chúng ta xứng đáng là con yêu dấu của Mẹ Maria và là người em của Anh Cả Giê-su. Amen.

 

 

Bài suy niệm 2:

Những Việc Làm Của Người Kitô Hữu

(Suy niệm lễ Mẹ Thiên Chúa 1/1)

 

 

Hài Nhi Giê-su, là Thiên Chúa làm người là mầu nhiệm cao cả mà Thiên Chúa đã trao tặng cho loài người. Một Thiên Chúa cao sang và quyền thế, toàn năng vô cùng và phép tắc vô cùng mà lại phải sinh ra bởi một người phàm, là Đức Maria. Tại sao vậy? Thiên Chúa làm được mọi sự sao lại chọn con người để được sinh ra từ con người để cứu độ con người? Ý con người không là ý của Thiên Chúa. Thiên Chúa có cách thức và kế hoạch khác với ý tưởng của loài người. Thiên Chúa yêu thương con người và muốn cứu độ con người nên đã sẵn sàng ban Con Một của Ngài xuống làm người nơi cung lòng của Đức Trinh Nữ Maria. Từ đó, mang thân phận con người nhưng lại được diễm phúc làm Mẹ của Đấng Tối Cao. Lời kinh “Thánh Maria Đức Mẹ Chúa Trời” vang lên mỗi ngày khi chúng ta lần chuỗi Mân Côi như lời khẳng định địa vị làm Mẹ Thiên Chúa của Đức Maria.

Quả thật, hôm nay các mục đồng được loan báo về việc sinh ra của Con Thiên Chúa nơi hang Bê-lêm, niềm vui hối hả của các mục đồng thể hiện rất rõ ràng khi tìm cách để gặp cho được Hài Nhi Giê-su. Họ đã khao khát và hy vọng, họ lên đường cách nhanh nhẹn để gặp cho được Hoàng Tử Hoà Bình. Họ bảo nhau “Nào chúng ta sang Bêlem, để xem sự việc đã xảy ra, như Chúa đã tỏ cho ta biết. Họ liền hối hả ra đi. Đến nơi, họ gặp bà Ma-ri-a, ông Giu-se cùng với Hài Nhi đặt nằm trong máng cỏ” (x. Lc 2,15-16). Niềm khát khao gặp Chúa của các mục đồng đã được toại nguyện. Họ vui mừng khôn xiết vì được gặp Đấng Cứu Độ nay đã ra đời tại Bê-lêm. Phải chăng đây là mẫu gương cho mỗi ki-tô hữu chúng ta? Chúng ta thường tìm gặp đủ thứ trong cuộc sống: nào là tìm kiếm tiền tài, danh vọng, lợi dục,… nhưng hiếm khi chúng ta tìm cách gặp gỡ Thiên Chúa, gặp gỡ Đức Giê-su. Sở dĩ, chúng ta ít tìm kiếm Chúa nên chúng ta không thể gặp Ngài. Vì thế, nỗi buồn, thất vọng, chán chường, đau khổ,…nơi mỗi chúng ta vẫn tồn tại và dai dẳng không thể thoát ra khỏi tâm hồn của chúng ta được. Đôi khi chúng ta cứ nghĩ rằng tiền tài danh lợi dục sẽ giúp chúng ta hạnh phúc và giải thoát cuộc đời chúng ta, thế nhưng nó chỉ là hạnh phúc mau qua, hạnh phúc giả tạo. Càng mê mẩn vào của cải vật chất và thú vui nhục dục, chúng ta càng đau khổ và càng đi đến gần với cái chết: chết tinh thần, chết đời sống thiêng liêng, chết đi đời sống linh hồn. Ngược lại, nếu chúng ta mong muốn và khát khao tìm gặp Chúa liên lỉ trong đời sống hằng ngày, chúng ta sẽ có niềm vui và bình an đích thực dẫu biết rằng muốn có vinh quang phải trải qua đau khổ (x. Ga 16, 20-23a). Nhưng ai bền chí đến cùng, người đó sẽ được giải thoát và hưởng ơn cứu độ của Thiên Chúa (x. Mt 10,22).

Điều quan trọng nơi niềm vui đón nhận là trao ban. Vì niềm vui chia sẻ niềm vui nhân. Sau khi đón gặp được Hài Nhi Giê-su, đón gặp được Gia đình Thánh Gia, các mục đồng không thể không ra đi kể lại cho mọi người. “Thấy thế, họ liền kể lại điều đã được nói với họ về Hài Nhi này. Nghe các người chăn chiên thuật chuyện, ai cũng ngạc nhiên” (x. Lc 2, 17-18). Kể lại hay loan báo, hay thuật lại những điều tai nghe, mắt thấy về Hài Nhi Giê-su, về Đấng Cứu Thế nay đã ra đời để viếng thăm dân người. Niềm vui ơn cứu độ không thể không loan tin, không thể không bày tỏ cho mọi người được biết. Hạnh phúc khi trở nên kẻ loan tin vui, loan tin mừng cho tha nhân. Phải chăng mỗi ki-tô hữu cũng cần năng tìm gặp Chúa mỗi ngày và sau khi cảm nhận được tình yêu cao vời khôn ví của Chúa, chúng ta cũng mau lẹ để truyền rao hay kể lại cho những người khác, nhất là những ai chưa có cơ hội đón nhận Chúa. Việc loan báo tin mừng là lời mời gọi khấn thiết của Đức Giê-su: anh em hãy đi loan báo tin mừng cho muôn dân (x. Mc 16,15) Truyền giáo hay loan báo Tin mừng là bản chất của Hội Thánh Chúa (AG, 2). Là những người đã đón nhận bí tích Thánh Tẩy, chúng ta không được phép ngưng nghỉ hay chối từ việc ra đi loan báo Tin mừng cho mọi người ở khắp mọi nơi. Như các mục đồng, chúng ta hãy hối hả và nhanh chân để lên đường loan báo lòng thương xót của Thiên Chúa cho thế giới. Giữa một thế giới đang phải đối diện với sự dữ do chiến tranh, do thiên tai, do đại dịch, mỗi chúng ta hãy đánh thức thế giới bằng cách đứng lên để hành động yêu thương, quan tâm và dấn thân phục vụ.

Như Đức Maria đã vội vã lên đường đi thăm viếng người chị họ Elisabet khi có Chúa trong lòng (x. Lc 1,39-56), chúng ta cũng mau mắn đáp lại tiếng mời gọi của Chúa sẵn sàng dấn thân để đem Chúa đến cho người khác. Để có được sức mạnh và lòng hăng say lên đường loan báo tin mừng, chúng ta hãy noi gương Đức Maria suy đi nghĩ lại Lời Chúa trong lòng (x. Lc 2,19), nghĩa là để hết tâm trí hướng về Chúa và để con người của mình thuộc trọn về Chúa. Hay nói cách khác, không ai cho người khác cái mình không có, không thể kể cho người khác về Chúa, về tình yêu của Chúa, về lòng thương xót của Chúa, nếu trước đó không để Chúa đi vào trong tâm khảm, tâm hồn và con người của chúng ta; nếu trước đó chúng ta chưa bén rễ sâu vào Đức Ki-tô; nếu trước đó chúng ta chưa kết hợp với Đức Ki-tô cách khăng khít như cành nho với cây nho (x. Ga 15,1-8). Quả thật, gặp gỡ và cảm nhận về Hài Nhi Giê-su là điều kiện tiên quyết và rất quan trọng trước khi ra đi loan báo Tin mừng cho tha nhân.

Mặt khác, ngày lễ Mẹ Thiên Chúa được đặt vào ngày đầu năm Dương Lịch là một sứ điệp cực kỳ quan trọng và cần thiết cho đức tin của chúng ta. Ngày mà Giáo hội muốn khẳng định tình yêu của Thiên Chúa đối với con người ngang qua sự cộng tác của con người. Vạn sự khởi đầu nan, nói lên tình yêu nối kết đất với trời. Đức Giê-su mà Đức Maria sinh ra như là trung tâm của vũ trụ, của đất trời. Muôn loài muôn vật đều suy tôn Người vì ngoài danh Đức Giê-su không có danh nào khác đem lại ơn cứu độ cho con người và vũ trụ này. Ngài là Hoàng Tử Bình An. Mẹ Maria lại là người sinh ra Hoàng Tử Bình An này. Lời chúc đầu năm mới cũng là lời chúc bình an cho nhau. Và sự bình an đích thực chỉ có nơi Đức Giê-su mà thôi. Cho nên ngày lễ Mẹ Thiên Chúa được đặt để ngay từ ngày đầu năm thật ý nghĩa và cần thiết vô cùng. Quả thật, trong Tông Huấn Marialis Cultus, số 5b, Đức chân phước Phao lô VI đã ngỏ lời khi ngài dời thánh lễ kính trọng thể Mẹ Maria là Mẹ Thiên Chúa vào ngày 1 tháng 1 mỗi năm như sau:“... Vì sự trùng hợp tốt đẹp giữa ngày một tháng Giêng với ngày thứ tám giáp lễ Giáng Sinh mà chúng tôi đã đặt ngày đó là Ngày Thế Giới Hoà Bình, mà thế giới mỗi ngày một hưởng ứng thêm, và thành quả của hoà bình đã phát sinh trong lòng nhiều người”. Khi chọn lễ Mẹ Thiên Chúa làm ngày cầu cho hoà bình, Đức Thánh Cha kêu gọi nhân loại chúng ta hãy sống an bình, sự bình an mà Chúa Hài Đồng đã ban tặng ngày Người giáng sinh qua lời các thiên thần loan báo:“Vinh danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho người Chúa thương” (Lc 2,14).

 

Linh mục Phaolô Phạm Trọng Phương

 

Nguồn tin: