Lối Sống Theo Tin Mừng

Thu,13/10/2022
Lượt xem: 1012

LỐI SỐNG THEO TIN MỪNG

Khi nghĩ về lối sống theo Tin Mừng, con người thường nghĩ sẽ còn lại gì khi cuộc sống tàn hơi. Liệu có cuộc sống mai sau không? Vậy, khi đứng trước một điều không chắc chắn có hay không, tại sao con người lại tự làm khổ mình, ràng buộc mình trong những khuôn khổ mà không phải buông mình để sống cái tự do theo nghĩa thế gian? Ai sẽ đảm bảo cho tôi được những điều tốt đẹp khi sống theo Tin Mừng?

Ngày nay, khi con người đang lao vào vòng xoáy hưởng thụ, mọi thứ đều có thể trở nên những trò tiêu khiển. Con người đang sống tập trung cho những giá trị hữu hình chóng qua như là mục đích tối hậu của cuộc đời, vì đâu biết có cuộc sống tương lai không? Những câu hỏi hướng đến thực tại luôn được đặt ra và nó như là một phương thế để con người cân-đo-đong-đếm và bào chữa cho chính hành vi của mình. Nhiều khi coi đó như là một sự cần thiết để quên đi cái mục đích tối hậu của cuộc đời. Vì thế, thật khó và chẳng mấy ai nghĩ đến lối sống theo Tin Mừng. Hơn nữa, cái khó của Tin Mừng “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo” (Lc 9,23), lại càng làm cho con người dễ chùn bước. Theo lối sống Tin Mừng mà sung túc, mà ‘sương sương’ với cuộc đời nghe còn chấp nhận được, nhưng đòi hỏi của Chúa Giêsu không chỉ theo mà thôi mà còn phải bỏ mình vác thập giá hằng ngày mà theo. Một cái giá theo rất đắt mà không biết mình sẽ nhận được cái gì tương lai! Ai dám liều như Ápraham. Ai can đảm như Đức Maria. Ai mạnh dạn như thánh Phaolô trở lại. Ai dám lên tiếng như thánh Gioan Tẩy Giả. Ai có thể sống như các thánh được tuyên phong. Để rồi, theo cái nhìn con mắt trần thế, tất cả đều mang đến những cái thảm thương trong cuộc sống. Tuy nhiên, Chúa Giêsu trong đoạn Tin mừng theo thánh Máccô Mc 10,29-30 lại chỉ ra rằng: “Thầy bảo thật anh em: Chẳng hề có ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, mẹ cha, con cái hay ruộng đất, vì Thầy và vì Tin Mừng, mà ngay bây giờ, ở đời này, lại không nhận được nhà cửa, anh em, chị em, mẹ, con hay ruộng đất, gấp trăm, cùng với sự ngược đãi, và sự sống vĩnh cửu ở đời sau”. Nghiệm đi nghiệm lại câu nói này, một thoáng tôi nghĩ đến các linh mục. Họ đã được gì khi từ bỏ tất cả để sống đời dâng hiến cho Đức Kitô và cho tha nhân. Một căn nhà rộng lớn ư? Một cánh đồng cò bay gãy cánh ư? Hay anh chị em đông như sao trên trời… Họ chẳng có gì là của riêng nhưng họ lại có nhiều hơn của riêng và hơn nhiều so với trí tưởng tượng của con người. Khi sống đời ơn gọi dâng hiến, họ không chọn cho mình một chốn dung thân nhưng lại coi tất cả bề mặt trái đất là nhà; họ không chọn một gia đình để làm của sở hữu riêng nhưng là vô số gia đình, vô số cha mẹ, anh em, miễn là họ sống triệt để Tin Mừng, vì Mẹ tôi và anh em tôi, chính là những ai nghe lời Thiên Chúa và đem ra thực hành" (Lc 8, 21). Như thế, khi con người sống buông bỏ tất cả sẽ cảm thấy nhẹ nhàng để ôm trọn cả trái đất, cánh tay đủ lớn để ôm lấy tha nhân và cái có sẽ lớn hơn những gì con người tưởng tượng, khi họ biết sống cho đi và sống vì người khác.

Tuy nhiên, Con người sống theo Tin Mừng được gấp trăm đời này thì chưa đủ, Chúa Giêsu còn nói rằng họ còn được cả những ngược đãi và Nước Trời. Ôi dzời ơi, sao mà rụng rời tim gan và bất công quá vậy! Cuộc sống từ bỏ chính mình vác thập giá hằng ngày mà theo đã khó khăn, đã căng thẳng chưa đủ hay sao. Giờ đây, đời sống theo Tin Mừng, Chúa còn muốn ban cho họ cả ngược đãi, có công bằng không? Ngược đãi ở đây, theo Chúa, không phải là điều gì ghê gớm, không phải do tội lỗi mà nên, không phải vì kiêu căng mà có, mà là vì yêu mến mà Chúa thưởng công. Nghe có vẻ lạ lùng với triết lý sống vì yêu này của Chúa quá. Thế mới nói là sự bất công của những người sống công chính, sống tình bác ái, công bằng và hiền lành trong cuộc sống, “thật thà thẳng thắng thường thua thiệt, lọc lừa lươn lẹo lẹ lên lương”. Thế nhưng, khi tìm sâu về ý nghĩa của sự ngược đãi vì sự công chính của Tin Mừng đó lại là một khó báu trên trời. Không phải Chúa Giêsu đã từng nói: “Phúc thay ai bị bách hại vì sống công chính, vì Nước Trời là của họ. Phúc cho anh em, khi vì Thầy mà bị người ta sỉ vả, bách hại, và vu khống đủ điều xấu xa, anh em hãy vui mừng hớn hở, vì phần thưởng dành cho anh em ở trên trời thật lớn lao” (Mt 5, 10-12). Đến đây, chúng ta phần nào được an ủi phải không và hãy tin tưởng rằng bạn sẽ được vinh hiển khi sống công chính, vì Thiên Chúa không biết nói dối đâu.

Thế nhưng, bị ngược đãi nhưng không mất đi căn tính vốn có của con người, ngược đãi nhưng không đau khổ, ngược đãi mà vẫn bình tĩnh, ngược đãi mà vẫn cảm thấy hạnh phúc, bình dị, bị ngược đãi mà vẫn theo Chúa, thử hỏi thế gian mấy người làm được điều đó, khó chứ không dễ phải không?

Ôi cuộc đời! Dẫm chân tại chỗ thì bán rẽ cuộc sống, lao về phía trước thì chông gai giăng đầy. Nhưng, chúng ta có được bỏ cuộc giữa chừng vì chán nãn hay sợ đủ điều không? cuộc sống là một cuộc chạy đua thực sự. Nếu bạn không chạy thì sẽ có người khác lấp vào chỗ trống của bạn và người ta sẽ lao mình về phía trước để đoạt phần thưởng. “Anh em chẳng biết sao: trong cuộc chạy đua trên thao trường, tất cả mọi người đều chạy, nhưng chỉ có một người đoạt giải. Anh em hãy chạy thế nào để chiếm cho được phần thưởng. Phàm là tay đua, thì phải kiêng kỵ đủ điều, song họ làm như vậy là để đoạt phần thưởng chóng hư; trái lại chúng ta nhằm phần thưởng không bao giờ hư nát. Vậy tôi đây cũng chạy như thế, chứ không chạy mà không xác tín; tôi đấm như thế, chứ không phải đấm vào không khí. Tôi bắt thân thể phải chịu cực và phục tùng, kẻo sau khi rao giảng cho người khác, chính tôi lại bị loại” (1Cr 9,24-27). Dẫu biết rằng, trong cuộc đua ấy sẽ có những cái giá phải trả, có thể là đau khổ, là mệt mỏi, là ngược đãi… Nhưng cái giá chúng ta đạt được đằng sau những hi sinh đó, nó không vô nghĩa và không vô giá trị, nhưng là kho báu thực sự và kho báu ấy lớn hơn bất cứ của cải nào nơi thế gian. Đó chính là “Nước Trời”, là ơn cứu độ: “Ai bền đỗ đến cùng kẻ ấy sẽ được cứu thoát” (Mt 10, 22).

Tôi và bạn, chúng ta đều là những lữ khách ở trần gian. Chúng ta không xuất phát điểm cùng nhau, nhưng chúng ta đều có một điểm chung và mục đích chung. Đó là một con đường tiến về phía trước để đoạt Triều Thiên Vinh Hiển. Thành công duy nhất của người thành công là tìm được kho tàng tối hậu của cuộc đời mình, kho tàng ấy không hề bị hư nát, mối mọt; kho tàng ấy không làm ta mất đi sự bình an nhưng mang lại cho ta niềm vui và hạnh phúc. Chúng ta có muôn vàn con đường để tới “Thành đô Thiên Quốc”. Mỗi người đều có chọn lựa riêng của đời mình, nhưng xin nhớ rằng “trên bước đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng” và trên bước đường thành công cũng không ai bước đi một mình và muốn thành công bạn phải trải qua thất bại, trên đường đời có dại mới có khôn.

Lạy Chúa, nếu cuộc đời chúng con bất toàn và yếu đuối mà Chúa còn muốn là một ngọn đèn tỏa sáng trong đêm thì xin giúp chúng con đủ can đảm và sức mạnh để vượt thắng sự yếu đuối của bản thân. Xin cho chúng con biết sống giá trị Tin Mừng là Chân, Thiện, Mỹ, những nét đẹp của Nước Trời còn sót lại ở thế gian. Xin lấp đầy trong trái tim chúng con những cảm xúc yêu thương và sự bao dung chân thành. Xin cho chúng con biết chìa cánh tay ôm lấy những khổ đau của người khác và giúp chúng con quên đi quá khứ mà lao mình về phía trước để đoạt cho được phần thưởng. Amen.

 

Xuân Lịnh – K. XVI

Nguồn tin: